Ai đã ví thầy cô như những người lái đò ngày đêm cần mẫn trên chuyến đò tri thức, còn lũ học trò chúng em là những người lữ khách sang sông, hết lớp khách này lại đến lượt khách khác rời bến sông nhưng người lái đò vẫn sớm chiều đứng đợi
Rồi một ngày các em cũng sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng phương trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa, một thời em đã sống
Nơi đã cho em những ước mơ cháy bỏng
Vị ngọt đầu đời có bóng mát ca dao
Con đường đến trường trãi nắng vàng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới
Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc phải chia xa
Chợt lòng thầy canh cánh nỗi xót xa
Muốn gởi các em đôi điều nhắn nhủ...
Một lời khuyên biết thế nào cho đủ...
Hãy mang theo suốt cuộc hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên
Sống cho xứng với lương tâm, phẩm giá...
Rồi mai đây mỗi người đi mỗi ngả
Cánh chim trời tung cánh muôn phương
Ở nơi đâu: rừng sâu, hay khắp các miền
Ở nơi đây thầy vẫn luôn dõi theo.